1.4
Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Cần phải giữ một chút tự trọng trong lòng.
Tôi tự mình làm cơn nắng, rồi bất chợt ùa mưa. Điều đó làm Hải loay hoay, và anh cố níu kéo, như cố giữ đám mây trĩu nặng đứng mãi trên bầu trời.
- Em hãy nghe anh đi, hãy để anh làm việc đó.
Hải gọi điện, giọng tha thiết. Tôi cố tỏ ra phũ phàng. Anh quá tốt với tôi, nhưng tôi biết, điều đó lại là sự thiệt thòi với vợ con anh. Anh quan tâm đến tôi chân thành, tình cảm của anh là thật. Mẹ tôi từng bị phản bội, tôi không muốn vợ Hải phải chịu cảnh ngộ ấy.
- Hãy từ bỏ ý nghĩ của anh đi. Anh cũng không cần phải gọi điện cho em. Anh đừng đến đây tìm em nữa.
Tôi cúp máy, anh lại gọi. Điện thoại rên não ruột, bần bật rung. Tôi không bắt máy, sợ phải nghe thấy những lời quan tâm của anh. Lúc này, thực sự tôi phải chạy trốn anh, trốn khỏi sự quan tâm khắc nghiệt, và nếu tôi nhận lời, càng ngày tôi càng héo úa. Tôi đứng nhìn điện thoại, nước mắt trào ra, nghẹn ngào. Anh Hải ơi, em không muốn anh khổ vì em, anh còn gia đình. Tự em sẽ cứu đời mình.
Đêm vắng khách, đi ngủ sớm. Một đứa con gái khác gõ cửa gọi tôi dậy, nói là anh Hải tìm. Tôi chần chừ không muốn tiếp. Gọi đến lần thứ hai, giọng nó gắt gỏng: “Mày ra nhanh kìa, để anh ấy ngồi đến sáng hay sao?”. Tôi miễn cưỡng đứng dậy. Hải đang ngồi, dáng khắc khổ trong bóng đêm, phì phèo điếu thuốc.
- Sao em ác với anh thế? Anh gọi rất nhiều mà em không thèm nhấc máy. Em khinh anh đến thế ư?
Tôi đứng ngây người, lòng mong mỏi một sự cảm thông từ anh. Tôi úp mặt về phía nhiều bóng tối. Hai mắt mờ nhòa.
- Anh đừng giận em, em chỉ không muốn phiền anh thôi. Hãy hiểu cho em.
- Đừng nói thế, anh làm được mà.
- Không, em tin anh, anh hãy để em tự thôi. Hãy về đi.
- Kìa Vy, em…
Tôi giật giọng:
- Anh về đi, đừng nói thêm gì nữa!
- Em…
Tôi bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Con tim nhoi nhói đầy vết thương. Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Cần phải giữ một chút tự trọng trong lòng. Dứt khoát như vậy, để Hải quên đi.
Phải mất gần một tiếng Hải mới chịu bỏ đi. Ngần ấy giây phút tôi ngấu nghiến nỗi đau. Những đứa con gái bên cạnh gắt gỏng như tiếng còi xe: “Thôi đi bà ơi, khóc lóc cái nỗi gì. Không muốn gặp thì bảo bọn nó đuổi đi là xong. Như chúng tao đây, làm gì có nước mắt mà phung phí. Với lại chúng tao chẳng dễ khóc được như thế”. Có đứa còn vỗ vào cái mông trần đen đét của mình để phản đối tiếng khóc của tôi. Sau đó, phải mất một đêm ấy nữa không ngủ được. Tôi nghĩ về mẹ, về ngày mai – một cái gì đó chính tôi cũng chẳng hiểu nổi, tôi trợn trạo nuốt nghẹn những cảm xúc vào lòng…
Con đĩ kia, mày định trốn hả? Nuôi cho mày no bụng rồi mày định trốn! Không dễ vậy đâu, mày còn phải trả khoản nợ ấy.
Không muốn làm ở chốn này, chật chội và nóng bức quá. Tôi cần một chỗ có sự trú ngụ của tình người, dù là ít ỏi. Tuyệt nhiên ở đây không có. Khi lòng đã dâng lên cảm xúc chán nản thì không muốn làm gì. Tìm cách bỏ trốn thôi.
Quyết định việc đó một cách nhanh chóng. Tôi còn phải trốn tránh Hải nữa. Anh không còn gọi điện vì mấy gã bảo kê đã buông lời dọa nạt, do tôi dặn họ trước. Và thi thoảng đứng đợi tôi ở phía bên kia đường, mong sao có lúc tôi ra khỏi nhà.
Mấy đứa con gái định bỏ trốn cùng tôi, nhưng chúng sợ. Nơi này dễ vào khó ra. Chúng bảo tôi cứ trốn trước, chúng sẽ tìm cách đi sau. “Đi thì cùng một thể, tao trốn đi chúng mày không còn cơ hội đâu”- Tôi nói. Chúng nghe ra, vậy thì cùng trốn nhé. Mấy đứa nắm tay nhau.
Những đứa con gái không trốn cùng chúng tôi, dù ghen ghét nhưng không muốn nói cho ai ý định này. Đi khỏi nơi đây, coi như chúng lôi được cái gai trong mắt.
Đêm hồi hộp thở, tim tôi đập rộn lo sợ, nhưng phải bước qua thôi.
Một cái bước dài là đến bên kia, có thể là một vùng sáng, hay một vùng tối, nhưng không phải nơi này. Tôi đưa tay đỡ ngực cho tim khỏi bật ra ngoài. Thời khắc đã đến. Đi.
Ba đứa kia chạy trước còn tôi chạy sau. Một tiếng quát giật lại. Tôi run bắn người. Tên đô con uỳnh uỵch chạy theo, chẳng được bao lâu thì hắn đuổi kịp. Bốn đứa chạy còn mình tôi rớt lại. Tôi rụng rời chân tay, tự bảo thế là xong đời. Trượt chân, tôi ngã dúi dụi.
Tên đô con túm tóc tôi, lôi giật lại. Cánh cửa trước mặt đóng sầm. Một dúm tóc đã dứt khỏi đầu, đau buốt tận óc. Bị lôi xềnh xệch giống như người ta lôi bao tải vứt rác xuống phố. Có phút hắn cầm tóc nhấc hẳn tôi lên. Tôi bị dẫn tới trước mặt người đàn bà quanh năm bụ phấn để lừa người, quen gọi là má mỳ. Má mỳ có khuôn mặt đanh đanh, lạnh như tiền và luôn có một chế độ khắc nghiệt với nhân viên chúng tôi dù luôn miệng đạo đức. Mụ ngoa ngoắt chửi:
- Con đĩ kia, mày định trốn hả? Nuôi cho mày no bụng rồi mày định trốn! Không dễ vậy đâu, mày còn phải trả khoản nợ ấy.
Mụ ta ra hiệu, tên đô con khác đưa lên một điếu thuốc và châm lửa cho mụ. Hơi thuốc ma quái kia bắt đầu phả ra, mụ kênh kiệu và có vẻ giống một người sành điệu. Kiểu cầm và hút chứng tỏ điều ấy.
- Mày không biết hậu quả của mấy con trước bỏ trốn ư? Sẽ sớm biết thôi.
Đôi mắt mụ đỏ au như lửa đốt, cảm tưởng như muốn thiêu sống tôi. Ngồi thụp dưới đất như cây dưa héo, tôi van nài họ, tất cả. Như mẹ tôi đã từng van nài mấy người đàn ông, van nài số phận. Không cảm thông nỗi đau đớn này. Nảy ra ý nghĩ, những nơi như thế này thường không có tình người, chỉ có lợi dụng, tiền bạc và bỉ ổi. Tiền bạc là phẳng được nếp nhăn tuổi tác, mua niềm hạnh phúc và tiếng cười. má mỳ bỏ đi, ném ánh mắt khinh bỉ cùng cái bĩu môi, dặn đám bảo kê: “Chạy, cho chúng mày chặt chân”.
Ngồi bệt xuống đất, lát sau Nga – đứa con gái trốn cùng tôi bị dẫn đến, cụng bị mụ túm tóc như tôi. Vậy là chỉ hai đứa trốn được. Nó vừa khóc vừa van nài. Và nhìn tôi.
Má mỳ lại đi ra, trợn trừng con mắt lửa giận dữ. Một tên thông báo: “Con này chạy đến đầu phố thì bị con tóm được, xử nó thế nào hả u?”. “Từ từ đã” mụ khoát tay. Hai đứa tôi mỗi đứa dính một đá của mụ vào mặt, điếng người.
- Hai đứa mày phải chịu tội thay cho hai đứa kia.
Nga không có nhan sắc bằng tôi, nó bị phạt nặng. Mấy tên bảo kê nói xấu xí không ai tiếc. Chúng cười ha hả giễu cợt. Có người nói trước đây, những đứa chạy trốn bị bắt đều phải chịu hình phạt cắt hai núm vú. Không ngờ những sự trừng phạt đối với kẻ chạy trốn lại nghiệt ngã đến thế, tưởng chỉ là dọa nạt cho những đứa vào đây. Ôi, Nga bị chúng cắt mất hai núm vú, sẽ không còn làm được gì, tan hoang đời còn gì. Con đường kiếm tiền của nó đã bị lũ ác ôn cắt đắt rồi. Tận mắt nhìn nó bị trừng phạt, máu từ hai bầu ngực tuôn ra, tiếng kêu thét van nài xoáy vao lòng tôi. Con tim ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ rung động, mà đối với một loại người…
Nga nằm vật dưới đất. Khi máu cầm lại thì cũng là lúc nó không đủ sức khóc thành tiếng, hai con mắt sưng lên thâm đen thành hai cái bọng. Qua đêm ấy, nó bị đuổi ra khỏi nơi này. Bọn bảo kê lôi ra đường.
Đến lượt tôi. Khi chúng đưa ánh mắt về phía tôi, chân tay tôi bủn rủn. Sẽ làm sao khi không còn núm vú? Tôi sẽ đập ngay đầu vào tường để chết đi. Không thể chịu đựng sự nghiệt ngã nào hơn. Tên bảo kê quệt con dao ngang mặt tôi, miệng phả ra hơi thum thủm. “Cô em yên tâm, xinh thế này, còn dùng được, không bị cắt núm vú đâu”.
Tôi bị trói và nhốt trong phòng kín, chờ ngày chịu hình phạt. Trước khi vào đây tôi đã nhận một số tiền bán mình để đưa mẹ chạy chữa thuốc thang. Tôi nợ khoản đó. Phải phục vụ, tiếp khách để trả dần. Chưa trả xong thì chưa được đi, mà trả xong chưa chắc đã đi được. Phải đắn đo rất nhiều, và tôi quyết định đem số tiền mình đã khổ sở dành dụm ra để… cứu chuộc mình. Định mang về giúp mẹ, với số tiền đó mẹ sẽ bớt khổ. Không được nữa rồi, phải hy sinh tiền thôi, không thể tù đọng ở đây mãi mà chịu cảnh rã rời thân xác tinh thần. Ra đi để làm lại.
Mụ má mỳ đồng ý, đám bảo kê đồng ý. Thấy mình may mắn! Tôi trắng tay bước ra đường. Từ biệt một nơi đã bị hao mòn, sau đây là con đường nào tôi không biết. Còn hiện tại, tôi đang dầm mình trên con đường chan chát nắng không bóng cây.