Meo-chan
Thành viên nổi tiếng
- Tham gia
- 22/10/2020
- Bài viết
- 213
Bạch Mộc Lương Tử, tên nghe sao lạ quá!
Không quá nổi tiếng như đỉnh Fansipan hay đèo Mã Pí Lèng nhưng Bạch Mộc Liên Tử hay còn gọi là Ky Quan San lại đẹp đến ngỡ ngàng. Trong mắt tôi thì đây là nơi có cảnh bình minh trên mấy đẹp nhất Việt Nam.
Một buổi chiều cuối tuần, nhóm chúng tôi gồm bốn con người bỗng lên cơn hâm dở, chỉ dùng ba mươi phút để quyết định tạm rời ra chốn phố phường hoa lệ để tìm đến đỉnh núi cao thứ tư Việt Nam, khoảng 3.046m so với mực nước biển. Thế là lên đường! Đây không phải là một chuyến rong chơi thông thường, đích xác là một cuộc leo núi gian nan theo đúng nghĩa đen. Nhưng vì vội nên tôi không kịp chuẩn bị quá nhiều, hành trang mang theo ngoài nhiệt huyết hâm dở thì chỉ vẻn vẹn một balo chứa chiếc túi ngủ, bình xịt côn trùng, dao bấm, đèn pin, một số dụng cụ sơ cứu thương, ít thuốc uống, dăm gói mì tôm, vài túi bánh ngọt, vài hộp sữa và đồ dùng cá nhân.
Chúng tôi đã có một hành trình khá gian truân nhưng cũng đầy ắp niềm vui và nụ cười. Hết xe khách lại chuyển sang xe máy, hết xe máy lại chuyển sang xe căng hải chạy bằng cơm. Sau một đêm nghỉ lại Sapa, bốn giờ sáng, bốn đứa thuê hai xe máy, tìm một người bản địa dẫn đường và bắt đầu lên đường. Đến bản Ky Quan San, chúng tôi gửi lại xe máy, lúc này nắng bắt đầu rực rỡ nhưng màn sương lạnh vẫn còn bao phủ lấy vạn vật. Tôi ngắm nhìn những tia nắng, hít sâu một hơi thở có mang hương vị của những thửa ruộng bậc thang còn thoang thoảng mùi lúa chín và bật cười khúc khích mà chẳng cần lý do.
Hành trình leo núi chào đón tôi bằng những đoạn dốc quanh co, phải dò dẫm bước từng bước nhỏ và tìm cành cây ven đường làm gậy hỗ trợ. Càng lên cao, không khí càng loãng dần, đường đi càng trắc trở hơn, liên tiếp là những đoạn dốc thẳng đứng, chúng tôi phải bám chặt vào vách đá, cẩn trọng nhích từng nửa bước một nếu không muốn rơi tự do xuống vực sâu hun hút ngay bên dưới. Chiều muộn, chúng tôi cũng đến được núi Muối (độ cao 2.800m) thì tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, nhiệt huyết giảm xuống chỉ còn phân nửa. Tôi không còn tâm trạng ngắm nhìn quanh cảnh hay nghĩ đến biển mây bồng lai nữa. Chúng tôi quyết định dừng chân nghỉ, năm người ngồi bệt trên cỏ, thở chậm, nhóm lửa đun nước pha cafe uống liền và đốt thuốc. Tôi nhận chiếc cốc giấy đựng chất lỏng nóng hôi hổi màu nâu nâu thơm mùi cafe, nhấp một ngụm nhỏ. Vị cafe rất ngon, có lẽ là một trong những cốc cafe ngon nhất mà tôi từng uống. Khói thuốc quyện vào khói bốc lên từ cốc cafe khiến hơi thở tôi dần nhẹ hơn. Chúng tôi bắt đầu tếu táo trêu nhau bằng những mẩu chuyện không đầu không cuối, chuyện mình chuyện đời và nụ cười đã trở lại. Biển mây tựa hồ biển kẹo bông gòn ngọt ngào mà ngày thơ bé tôi hằng thích. Tôi đưa tay vờ nhón một mẩu kẹo, cho vào miệng. Kẹo là mây nhưng vị ngọt lại rất thật. Ồ, thì ra đường lên núi Muối cũng giống như đường đời vậy...
Đêm ấy, chúng tôi ngủ lại trên núi Muối. Rét và không khí rất loãng, cảm giác như da thịt căng cứng, chỉ cần một cử động hơi mạnh cũng có thể nứt toác ra. Bữa tối vô cùng đơn giản, mì tôm kèm xúc xích, quả táo, hộp sữa. Ăn xong, chúng tôi ngồi thành hàng, sát cạnh nhau, cùng ngắm trăng. Giữa phố phường đông đúc, tôi chẳng mấy khi có thời gian và không gian để ngắm trăng. Trăng trên Ky Quan San hôm ấy đã không còn tròn vành vạnh nhưng vẫn đủ để đẹp huyền ảo trong mắt tôi. Như đứa bé lần đầu được ngắm trăng, bốn đứa mặc kệ bạn dẫn đường đi cùng, bắt đầu hú hét và làm đủ trò con bò. Với chiếc túi ngủ chật chội, lán tạm, tiếng côn trùng nỉ non, tôi đã ngủ rất ngon, không còn trở mình giữa đêm.
Sáng hôm sau, chúng tôi thức giấc lúc bốn giờ, vệ sinh cá nhân qua loa rồi nhanh chóng ăn sáng. hòng để kịp thời gian đốt thuốc, nhâm nhi cafe và ngắm mặt trời chậm rãi mọc trên mây. Mây màu xám đỏ, tơ mềm, bềnh bồng. Mặt trời đổi màu liên tục và chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, vạn vật bỗng bừng sáng. Ánh sáng khúc xạ qua những giọt sương đọng trên cây cỏ, chiếu lên những gương mặt mộc không chút điểm trang của chúng tôi. Chúng tôi thật đẹp. Đơn thuần và an tĩnh!
Mất tầm sáu giờ nữa để chúng tôi chạm đến Bạch Mộc Lương Tử. Lúc này, cảnh đẹp hùng vĩ của mẹ thiên nhiên trở thành vòng nguyệt quế vinh quang cho chúng tôi. Đây không chỉ là một chuyến leo núi, đó còn là quá trình tận hưởng hương vị cuộc sống với đủ mặn - ngọt - đắng - cay - ấm - lạnh. Chúng tôi choàng vai nhau, nhìn mây, để hồn trôi theo mây.
Thêm một đêm diệu vợi nữa giữa núi rừng Ky Quan San, sáng tinh mơ hôm sau chúng tôi bắt đầu quá trình xuống núi cũng không kém phần gian nan, nếu không muốn nói là vất vả hơn cả khi leo lên núi. Mỗi đứa đều trượt ngã ít nhất một lần nhưng nụ cười vẫn vang vọng núi rừng. Đêm muộn, chúng tôi mới trở về nhà, mang theo biển mây rực rỡ sắc thắm theo vào giấc ngủ.
Suốt cả chuyến đi, đây là bức ảnh duy nhất tôi có được bởi kỷ niệm được lưu giữ bằng nụ cười trong tim. Cảm ơn ngày trên Bạch Mộc Lương Tử! ?
Không quá nổi tiếng như đỉnh Fansipan hay đèo Mã Pí Lèng nhưng Bạch Mộc Liên Tử hay còn gọi là Ky Quan San lại đẹp đến ngỡ ngàng. Trong mắt tôi thì đây là nơi có cảnh bình minh trên mấy đẹp nhất Việt Nam.
Một buổi chiều cuối tuần, nhóm chúng tôi gồm bốn con người bỗng lên cơn hâm dở, chỉ dùng ba mươi phút để quyết định tạm rời ra chốn phố phường hoa lệ để tìm đến đỉnh núi cao thứ tư Việt Nam, khoảng 3.046m so với mực nước biển. Thế là lên đường! Đây không phải là một chuyến rong chơi thông thường, đích xác là một cuộc leo núi gian nan theo đúng nghĩa đen. Nhưng vì vội nên tôi không kịp chuẩn bị quá nhiều, hành trang mang theo ngoài nhiệt huyết hâm dở thì chỉ vẻn vẹn một balo chứa chiếc túi ngủ, bình xịt côn trùng, dao bấm, đèn pin, một số dụng cụ sơ cứu thương, ít thuốc uống, dăm gói mì tôm, vài túi bánh ngọt, vài hộp sữa và đồ dùng cá nhân.
Chúng tôi đã có một hành trình khá gian truân nhưng cũng đầy ắp niềm vui và nụ cười. Hết xe khách lại chuyển sang xe máy, hết xe máy lại chuyển sang xe căng hải chạy bằng cơm. Sau một đêm nghỉ lại Sapa, bốn giờ sáng, bốn đứa thuê hai xe máy, tìm một người bản địa dẫn đường và bắt đầu lên đường. Đến bản Ky Quan San, chúng tôi gửi lại xe máy, lúc này nắng bắt đầu rực rỡ nhưng màn sương lạnh vẫn còn bao phủ lấy vạn vật. Tôi ngắm nhìn những tia nắng, hít sâu một hơi thở có mang hương vị của những thửa ruộng bậc thang còn thoang thoảng mùi lúa chín và bật cười khúc khích mà chẳng cần lý do.
Hành trình leo núi chào đón tôi bằng những đoạn dốc quanh co, phải dò dẫm bước từng bước nhỏ và tìm cành cây ven đường làm gậy hỗ trợ. Càng lên cao, không khí càng loãng dần, đường đi càng trắc trở hơn, liên tiếp là những đoạn dốc thẳng đứng, chúng tôi phải bám chặt vào vách đá, cẩn trọng nhích từng nửa bước một nếu không muốn rơi tự do xuống vực sâu hun hút ngay bên dưới. Chiều muộn, chúng tôi cũng đến được núi Muối (độ cao 2.800m) thì tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, nhiệt huyết giảm xuống chỉ còn phân nửa. Tôi không còn tâm trạng ngắm nhìn quanh cảnh hay nghĩ đến biển mây bồng lai nữa. Chúng tôi quyết định dừng chân nghỉ, năm người ngồi bệt trên cỏ, thở chậm, nhóm lửa đun nước pha cafe uống liền và đốt thuốc. Tôi nhận chiếc cốc giấy đựng chất lỏng nóng hôi hổi màu nâu nâu thơm mùi cafe, nhấp một ngụm nhỏ. Vị cafe rất ngon, có lẽ là một trong những cốc cafe ngon nhất mà tôi từng uống. Khói thuốc quyện vào khói bốc lên từ cốc cafe khiến hơi thở tôi dần nhẹ hơn. Chúng tôi bắt đầu tếu táo trêu nhau bằng những mẩu chuyện không đầu không cuối, chuyện mình chuyện đời và nụ cười đã trở lại. Biển mây tựa hồ biển kẹo bông gòn ngọt ngào mà ngày thơ bé tôi hằng thích. Tôi đưa tay vờ nhón một mẩu kẹo, cho vào miệng. Kẹo là mây nhưng vị ngọt lại rất thật. Ồ, thì ra đường lên núi Muối cũng giống như đường đời vậy...
Đêm ấy, chúng tôi ngủ lại trên núi Muối. Rét và không khí rất loãng, cảm giác như da thịt căng cứng, chỉ cần một cử động hơi mạnh cũng có thể nứt toác ra. Bữa tối vô cùng đơn giản, mì tôm kèm xúc xích, quả táo, hộp sữa. Ăn xong, chúng tôi ngồi thành hàng, sát cạnh nhau, cùng ngắm trăng. Giữa phố phường đông đúc, tôi chẳng mấy khi có thời gian và không gian để ngắm trăng. Trăng trên Ky Quan San hôm ấy đã không còn tròn vành vạnh nhưng vẫn đủ để đẹp huyền ảo trong mắt tôi. Như đứa bé lần đầu được ngắm trăng, bốn đứa mặc kệ bạn dẫn đường đi cùng, bắt đầu hú hét và làm đủ trò con bò. Với chiếc túi ngủ chật chội, lán tạm, tiếng côn trùng nỉ non, tôi đã ngủ rất ngon, không còn trở mình giữa đêm.
Sáng hôm sau, chúng tôi thức giấc lúc bốn giờ, vệ sinh cá nhân qua loa rồi nhanh chóng ăn sáng. hòng để kịp thời gian đốt thuốc, nhâm nhi cafe và ngắm mặt trời chậm rãi mọc trên mây. Mây màu xám đỏ, tơ mềm, bềnh bồng. Mặt trời đổi màu liên tục và chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, vạn vật bỗng bừng sáng. Ánh sáng khúc xạ qua những giọt sương đọng trên cây cỏ, chiếu lên những gương mặt mộc không chút điểm trang của chúng tôi. Chúng tôi thật đẹp. Đơn thuần và an tĩnh!
Mất tầm sáu giờ nữa để chúng tôi chạm đến Bạch Mộc Lương Tử. Lúc này, cảnh đẹp hùng vĩ của mẹ thiên nhiên trở thành vòng nguyệt quế vinh quang cho chúng tôi. Đây không chỉ là một chuyến leo núi, đó còn là quá trình tận hưởng hương vị cuộc sống với đủ mặn - ngọt - đắng - cay - ấm - lạnh. Chúng tôi choàng vai nhau, nhìn mây, để hồn trôi theo mây.
Thêm một đêm diệu vợi nữa giữa núi rừng Ky Quan San, sáng tinh mơ hôm sau chúng tôi bắt đầu quá trình xuống núi cũng không kém phần gian nan, nếu không muốn nói là vất vả hơn cả khi leo lên núi. Mỗi đứa đều trượt ngã ít nhất một lần nhưng nụ cười vẫn vang vọng núi rừng. Đêm muộn, chúng tôi mới trở về nhà, mang theo biển mây rực rỡ sắc thắm theo vào giấc ngủ.
Suốt cả chuyến đi, đây là bức ảnh duy nhất tôi có được bởi kỷ niệm được lưu giữ bằng nụ cười trong tim. Cảm ơn ngày trên Bạch Mộc Lương Tử! ?
Sửa lần cuối: