Mimosa
Girl Xinh
- Tham gia
- 18/05/2020
- Bài viết
- 208
Sáng nay, đọc được bài oán trời hận đàn bà của một người bạn quen quen trên Facebook. Cách đây tầm hơn năm, cậu ấy đã rất tự hào khi khoe rằng sau bao nhiêu lần thử thách, rốt cuộc cậu ấy cũng đã tìm được một cô gái đến với mình vì chân tình chứ không phải vì tiền. Thử thách thế nào?
Gia đình cậu ấy cũng thuộc diện có của ăn của dành, nhà cửa khang trang. Cậu ấy làm công ty lớn, lương trên tám số. Ngoại hình cũng gọi là trung bình khá. Vậy nên khi hẹn hò với các cô gái, cậu ấy thường không đi chiếc xe tay ga đắt tiền của mình mà mượn chiếc wave cũ của cậu sinh viên thuê trọ trong nhà hoặc lấy lí do xe hỏng để đi cùng xe với bạn gái. Về nhà cửa, cậu ấy sẽ bảo mình thuê trọ, gia đình khó khăn. Về công việc, cậu ấy giới thiệu bản thân là nhân viên kỹ thuật quèn, lương chỉ vừa đủ trang trải. Mỗi lần đi chơi, cậu ấy sẽ mặc đúng bộ đồng phục công sở, trong túi không bao giờ để quá 200,000vnd và chiếc Iphone đời mới nhất sẽ cất ở nhà.
Cậu ấy nói rằng bản thân là người sống trọng tình cảm nên không muốn có người bạn gái (vợ tương lai) là người trọng vật chất. Nhưng vì bản thân tài giỏi, gia đình khá giả nên mẫu bạn gái của cậu ấy cũng phải ngang tầm: gia đình cơ bản, ít nhất phải tốt nghiệp đại học, ngoại hình phải ưu nhìn, tính cách độc lập, tính tình ngoan hiền, biết sống, đảm đang. Và quan trọng nhất là không được ngại khó ngại nghèo, ngồi sau xe wave cũ hay ngồi ăn nơi vỉa hè cũng có thể cười rạng rỡ. Cuối cùng, người con gái ấy đã xuất hiện.
Hai người đến với nhau. Cô gái chưa bao giờ khó chịu vì ngồi sau xe wave cũ, luôn chủ động tìm kiếm và đề nghị đến các quán ăn bình dân giá rẻ nhất hoặc mua hai cốc nước, ra phố đi bộ ngồi ngắm nhau. Lễ tết, cô ấy luôn tặng cậu ấy quà đắt tiền và dặn cậu ấy đừng tặng lại quà gì có trị giá quá lớn. Có lần, cậu ấy cảm động quá, liền phá lệ, tặng cô ấy chiếc váy xuất dư trị giá 300,000vnd mà cô ấy giận suốt tuần lễ liền, vì "anh xem em là loại con gái ham tiền phải không? Em yêu anh vì anh là người đàn ông sống tình cảm, chịu khó, có ý chí, có hiếu với bố mẹ. Anh có từng mua cho mẹ được cái áo 300,000vnd nào chưa?"
Thôi đúng rồi! Đây là người phụ nữ hiếm có khó tìm đây rồi. Cậu ấy liền nói hết sự thật vì sao mình giả nghèo khổ và đặt vấn đề cưới xin. Đôi bên cũng đã về gặp người lớn hai nhà. Bố mẹ cậu hài lòng cô ấy vô cùng, hai gia đình môn đăng hộ đối, cô gái lại ngoan hiền, lễ phép, không ngại chuyện bếp núc.
Hai người ấn định cuối năm nay sẽ cho đôi bên thông gia gặp nhau, chính thức bàn chuyện cưới xin. Cô ấy mỗi cuối tuần đều đặn đến nhà cậu ăn cơm, sẵn tiện dọn dẹp trong ngoài. Thế nên cậu ấy càng tin tưởng vào cách nghĩ, cách nhìn của bản thân.
Cách đây mấy tháng, cô ấy thỏ thẻ về một dự án đầu tư xxx, có nguồn tin nội bộ từ bạn thân cô ấy (người này cậu ấy cũng có quen, khá thành đạt, mới hơn ba mươi tuổi đã có nhà có xe riêng). Cậu suy tính thiệt hơn thì đồng ý mang nửa tỷ tích lũy ra đầu tư. Giấy trắng mực đen, đứng tên cậu ấy. Và sau vài tháng, nửa tỷ giờ chỉ còn vài chục triệu. Chuyện đầu tư mà, có được ắt có mất, hợp đồng cũng ghi rõ quyền lợi và nghĩa vụ.
Nhưng mất tiền đau một thì bị lừa tình hẳn đau mười. Cô bạn gái ngoan hiền, xinh đẹp bỗng nói lời chia tay kèm theo nụ cười nửa miệng, "cứ tưởng anh giàu có gì lắm mới sợ người ta đào mỏ. Có mấy trăm triệu bọ cũng bày đặt."
Đời ấy mà! Phàm những người luôn lo sợ người khác đến với mình vì vật chất là bởi trong lòng họ, vốn sẵn đã xếp vật chất lên vị trí hàng đầu.
???
Gia đình cậu ấy cũng thuộc diện có của ăn của dành, nhà cửa khang trang. Cậu ấy làm công ty lớn, lương trên tám số. Ngoại hình cũng gọi là trung bình khá. Vậy nên khi hẹn hò với các cô gái, cậu ấy thường không đi chiếc xe tay ga đắt tiền của mình mà mượn chiếc wave cũ của cậu sinh viên thuê trọ trong nhà hoặc lấy lí do xe hỏng để đi cùng xe với bạn gái. Về nhà cửa, cậu ấy sẽ bảo mình thuê trọ, gia đình khó khăn. Về công việc, cậu ấy giới thiệu bản thân là nhân viên kỹ thuật quèn, lương chỉ vừa đủ trang trải. Mỗi lần đi chơi, cậu ấy sẽ mặc đúng bộ đồng phục công sở, trong túi không bao giờ để quá 200,000vnd và chiếc Iphone đời mới nhất sẽ cất ở nhà.
Cậu ấy nói rằng bản thân là người sống trọng tình cảm nên không muốn có người bạn gái (vợ tương lai) là người trọng vật chất. Nhưng vì bản thân tài giỏi, gia đình khá giả nên mẫu bạn gái của cậu ấy cũng phải ngang tầm: gia đình cơ bản, ít nhất phải tốt nghiệp đại học, ngoại hình phải ưu nhìn, tính cách độc lập, tính tình ngoan hiền, biết sống, đảm đang. Và quan trọng nhất là không được ngại khó ngại nghèo, ngồi sau xe wave cũ hay ngồi ăn nơi vỉa hè cũng có thể cười rạng rỡ. Cuối cùng, người con gái ấy đã xuất hiện.
Hai người đến với nhau. Cô gái chưa bao giờ khó chịu vì ngồi sau xe wave cũ, luôn chủ động tìm kiếm và đề nghị đến các quán ăn bình dân giá rẻ nhất hoặc mua hai cốc nước, ra phố đi bộ ngồi ngắm nhau. Lễ tết, cô ấy luôn tặng cậu ấy quà đắt tiền và dặn cậu ấy đừng tặng lại quà gì có trị giá quá lớn. Có lần, cậu ấy cảm động quá, liền phá lệ, tặng cô ấy chiếc váy xuất dư trị giá 300,000vnd mà cô ấy giận suốt tuần lễ liền, vì "anh xem em là loại con gái ham tiền phải không? Em yêu anh vì anh là người đàn ông sống tình cảm, chịu khó, có ý chí, có hiếu với bố mẹ. Anh có từng mua cho mẹ được cái áo 300,000vnd nào chưa?"
Thôi đúng rồi! Đây là người phụ nữ hiếm có khó tìm đây rồi. Cậu ấy liền nói hết sự thật vì sao mình giả nghèo khổ và đặt vấn đề cưới xin. Đôi bên cũng đã về gặp người lớn hai nhà. Bố mẹ cậu hài lòng cô ấy vô cùng, hai gia đình môn đăng hộ đối, cô gái lại ngoan hiền, lễ phép, không ngại chuyện bếp núc.
Hai người ấn định cuối năm nay sẽ cho đôi bên thông gia gặp nhau, chính thức bàn chuyện cưới xin. Cô ấy mỗi cuối tuần đều đặn đến nhà cậu ăn cơm, sẵn tiện dọn dẹp trong ngoài. Thế nên cậu ấy càng tin tưởng vào cách nghĩ, cách nhìn của bản thân.
Cách đây mấy tháng, cô ấy thỏ thẻ về một dự án đầu tư xxx, có nguồn tin nội bộ từ bạn thân cô ấy (người này cậu ấy cũng có quen, khá thành đạt, mới hơn ba mươi tuổi đã có nhà có xe riêng). Cậu suy tính thiệt hơn thì đồng ý mang nửa tỷ tích lũy ra đầu tư. Giấy trắng mực đen, đứng tên cậu ấy. Và sau vài tháng, nửa tỷ giờ chỉ còn vài chục triệu. Chuyện đầu tư mà, có được ắt có mất, hợp đồng cũng ghi rõ quyền lợi và nghĩa vụ.
Nhưng mất tiền đau một thì bị lừa tình hẳn đau mười. Cô bạn gái ngoan hiền, xinh đẹp bỗng nói lời chia tay kèm theo nụ cười nửa miệng, "cứ tưởng anh giàu có gì lắm mới sợ người ta đào mỏ. Có mấy trăm triệu bọ cũng bày đặt."
Đời ấy mà! Phàm những người luôn lo sợ người khác đến với mình vì vật chất là bởi trong lòng họ, vốn sẵn đã xếp vật chất lên vị trí hàng đầu.
???