Mimosa
Girl Xinh
- Tham gia
- 18/05/2020
- Bài viết
- 208
Một Hà Nội trong tôi!
Hai hôm nay tôi bị cảm, cũng bởi cái tội trời trở gió mùa vẫn phong phanh áo mỏng, ngồi quạt lại tắm nước lạnh. Tôi lại quá hiểu cái "thằng người" bên trong tôi, mấy cái kháng sinh với giảm đau, giảm viêm,... này nọ đều chẳng còn tác dụng nữa. Nhân chiều muộn thứ Bảy quyết nghỉ thắt cổ sớm, tôi lọ mọ ra chợ, hỏi dăm ba lượt cũng tìm được hàng bán thảo dược giải cảm. Đó không phải là hiệu thuốc Đông y, cũng chẳng là cửa hàng to lớn, chỉ đơn thuần là một sạp nhỏ, trong góc chợ. Chủ hàng chừng năm mươi, người nhỏ thó.
Trước tôi đã có hai khách. Một khách đang có thai và khách còn lại là cô bé trạc đôi mươi. Bà chủ hàng nói liên thanh, nói không ngừng, cặn kẽ hỏi tình trạng thai của khách rồi lại phân tách là nên dùng cái gì, không cần lo lắng cái gì, đâu là dấu hiệu bình thường hoặc bất thường; dù khách chỉ hỏi mua gói thuốc an thai.
Thấy thương vụ với thai phụ kéo dài mãi vẫn chưa xong, cô bé kia chừng không chờ đợi được nữa liền lên tiếng giục. Cô bé chỉ mua ít long não nên muốn được mua trước. Bà chủ trừng mắt nhìn cô bé, quát rất to, "người ta đẻ người ta còn không vội, mày vội cái gì?" Nói xong, bà ta quay sang thai phụ, "thai đang bình thường, không cần phải uống an thai. Uống vào có khi lại hóa dở, tao không bán đâu."
Thai phụ cảm ơn rồi quay lưng. Bà chủ lục tục đi lấy món hàng cô bé kia cần. Hai lạng long não, sáu mươi nghìn. Nhận tiền xong, bà chủ lại hỏi cô bé là mua để làm gì. Cô bé bảo mua về đặt vào tủ quần áo cho thơm. Vừa nghe thế, bà chủ liền giựt phắt túi long não trên tay cô bé, giọng sang sảng, "đứa dở người nào bày mày ngu thế? Long não này là thuốc, còn cái cho vào tủ quần áo là băng phiến. Cái thứ này mà cho vào tủ nhá, sáu tháng sau thì đồ mày như cái đống giẻ. Mục nát hết!"
Vậy là cô bé nhận lại tiền, bà chủ hàng mất thêm một khách.
***
Có rất nhiều người tỏ ra ngạc nhiên tột độ khi tôi thay vì chọn Sài Gòn cởi mở làm chốn tạm dung thì lại làm bạn với một Hà Nội cục cằn và khắc nghiệt. Song, tôi chưa bao giờ thấy Hà Nội không dịu dàng và Sài Gòn cũng chẳng mến khách như người ta vẫn tưởng. Đôi khi câu "coi lại cách ăn ở" rất đúng!
Hà Nội giao mùa
Cốm xanh hoa sữa
Vấn vít áo mỏng
Tô màu Thu mưa...
Hai hôm nay tôi bị cảm, cũng bởi cái tội trời trở gió mùa vẫn phong phanh áo mỏng, ngồi quạt lại tắm nước lạnh. Tôi lại quá hiểu cái "thằng người" bên trong tôi, mấy cái kháng sinh với giảm đau, giảm viêm,... này nọ đều chẳng còn tác dụng nữa. Nhân chiều muộn thứ Bảy quyết nghỉ thắt cổ sớm, tôi lọ mọ ra chợ, hỏi dăm ba lượt cũng tìm được hàng bán thảo dược giải cảm. Đó không phải là hiệu thuốc Đông y, cũng chẳng là cửa hàng to lớn, chỉ đơn thuần là một sạp nhỏ, trong góc chợ. Chủ hàng chừng năm mươi, người nhỏ thó.
Trước tôi đã có hai khách. Một khách đang có thai và khách còn lại là cô bé trạc đôi mươi. Bà chủ hàng nói liên thanh, nói không ngừng, cặn kẽ hỏi tình trạng thai của khách rồi lại phân tách là nên dùng cái gì, không cần lo lắng cái gì, đâu là dấu hiệu bình thường hoặc bất thường; dù khách chỉ hỏi mua gói thuốc an thai.
Thấy thương vụ với thai phụ kéo dài mãi vẫn chưa xong, cô bé kia chừng không chờ đợi được nữa liền lên tiếng giục. Cô bé chỉ mua ít long não nên muốn được mua trước. Bà chủ trừng mắt nhìn cô bé, quát rất to, "người ta đẻ người ta còn không vội, mày vội cái gì?" Nói xong, bà ta quay sang thai phụ, "thai đang bình thường, không cần phải uống an thai. Uống vào có khi lại hóa dở, tao không bán đâu."
Thai phụ cảm ơn rồi quay lưng. Bà chủ lục tục đi lấy món hàng cô bé kia cần. Hai lạng long não, sáu mươi nghìn. Nhận tiền xong, bà chủ lại hỏi cô bé là mua để làm gì. Cô bé bảo mua về đặt vào tủ quần áo cho thơm. Vừa nghe thế, bà chủ liền giựt phắt túi long não trên tay cô bé, giọng sang sảng, "đứa dở người nào bày mày ngu thế? Long não này là thuốc, còn cái cho vào tủ quần áo là băng phiến. Cái thứ này mà cho vào tủ nhá, sáu tháng sau thì đồ mày như cái đống giẻ. Mục nát hết!"
Vậy là cô bé nhận lại tiền, bà chủ hàng mất thêm một khách.
***
Có rất nhiều người tỏ ra ngạc nhiên tột độ khi tôi thay vì chọn Sài Gòn cởi mở làm chốn tạm dung thì lại làm bạn với một Hà Nội cục cằn và khắc nghiệt. Song, tôi chưa bao giờ thấy Hà Nội không dịu dàng và Sài Gòn cũng chẳng mến khách như người ta vẫn tưởng. Đôi khi câu "coi lại cách ăn ở" rất đúng!
Hà Nội giao mùa
Cốm xanh hoa sữa
Vấn vít áo mỏng
Tô màu Thu mưa...